Cao Nguyên

MÊ THƠ


 
em mê thơ như mê đời trẻ dại
nhặt hoang sơ trang trải lối đi về
cánh diều mơ lướt gió giữa trời quê
ru em ngủ giữa bộn bề huyền thoại


em mê thơ như mê thời con gái
với lung linh huyền ảo giấc đời mơ
má hây hây tình nở rộ đợi chờ
tiếng cười rộn chạy theo từng nhịp bước


em mê thơ như mê dòng tóc mượt
chảy trên vai nhẹ sóng nước hồ thu
đang Xuân yêu đâu biết chuyện tạ từ
giữa tuổi ngọc chưa cay dòng nước mắt ...


*

anh mê thơ như mê mình được nói
với cỏ cây hoa lá với trăng sao
nói với đất sâu , nói với trời cao
cái thân phận con người trên đá sỏi


anh mê thơ như mê mình được hỏi
ta về đâu sau những cuộc bể dâu
người về đâu khi kết thúc nguyện cầu
tình về đâu sau nghẹn ngào nức nở


anh mê thơ như mê đời tao ngộ
trong an nhiên giữa những trái tim người
trong vui tươi của bè bạn khắp nơi
trong hạnh phúc thắm nồng tình thân ái ...


*

thơ tự nó - mãi nồng nàn quyến rủ
nâng hồn ta vượt sức nặng hình hài
xuyên qua đêm nhìn rõ thấu mặt trời
giữa hoang phế ta tìm ra bè bạn


nhờ thơ em - anh ươm tình lãng mạn
trong giá băng còn giữ được môi nồng
khơi chân tình rộn chảy giữa mênh mông
tự thắp đuốc đi giữa đời tối mịt


nhờ thơ anh - em nghe tình tha thiết
vui và đi qua nghiệt ngã dòng đời
yêu thương người hạnh phúc được nhân đôi
sống và chết giữa thơ đều tuyệt diệu !



Được bạn: HB 19.04.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MÊ THƠ"